Tel: 024.7300.7989 - Phone: 1800.6947 (Thời gian hỗ trợ từ 7h đến 22h)

Giỏ hàng của tôi

Đọc và trả lời các câu hỏi: Cái độc đáo của nhân Lão Hạc trong thế giới nhân vật Nam

Đọc và trả lời các câu hỏi:

Cái độc đáo của nhân Lão Hạc trong thế giới nhân vật Nam Cao

(Trích)

Tôi vẫn cho rằng, cái khiến nhà văn Nam Cao viết về một cuộc đời của một nhân vật như lão Hạc, cái làm cho người đọc khó có thể quên được hình tượng lão Hạc chính là sự bất ngờ, sự thức tỉnh trong nhận thức về nhân cách một con người. Giả sử lão Hạc không dùng bả chó để tự tử mà dùng nó để kiếm miếng ăn khi cùng đường thì truyện ngắn Lão Hạc cũng chẳng có gì đặc sắc, bởi như vậy thì lão Hạc có khác gì nhân vật bà lão chết vì một bữa no trong truyện ngắn Một bữa no cũng của Nam Cao? Cần gì đến tận hai cái truyện ngắn để nói về cùng một vấn đề?

Lão Hạc là một người hết lòng thương con! Lão là một người vị tha, dám nhịn đói, chịu kham khổ để thu vén, dành dụm cho con! Điều ấy hẳn người đọc không mấy khó khăn để nhận thấy, bởi ngay từ đầu truyện, lão Hạc đã tâm sự với ông giáo về chuyện con trai lão đi làm đồn điền cao su ở xa “đến một năm nay, chẳng có giấy má gì” cả. Lão thương thằng con trai bởi nó không lấy được người nó yêu chỉ vì lão quá nghèo. Lão thương nó bởi nó vì phẫn chí mà quyết bỏ làng ra đi kiếm đủ tiền cưới vợ mới về. Thân già sớm chiều cô quạnh, lấy con chó làm bầu bạn tâm sự, khi nào cũng hướng niềm thương, nỗi nhớ về thằng con đi xa lâu chưa về. Cha mẹ thương con! Đấy là một tình cảm bản năng, có gì lạ đâu?

Cái hay của truyện ngắn Lão Hạc chính là sự bất ngờ trong những chuyện tưởng như không gì đáng bất ngờ. Có hai sự kiện bất ngờ:

Chuyện thứ nhất. Lão Hạc quyết định bán “cậu Vàng”.

“Cậu Vàng” ở đây chính là con chó của lão Hạc. Con chó là vật nuôi trong nhà, người ta có thể để nuôi, để bán hoặc giết thịt khi nào muốn. Chính Nam Cao đã có ít nhất hai truyện ngắn (Cái chết của con Mực, Trẻ con không được ăn thịt chó) kể chuyện người ta giết và ăn thịt chó. Bán chó là một chuyện bình thường khi người ta không muốn nuôi nó nữa, hay đang cần một món tiền. Điều đó chẳng có gì lạ. Ấy vậy mà lão Hạc đã nói cái dự định bán con chó của lão với ông giáo hàng xóm một cách đầy đắn đo, phân vân:

“- Có lẽ tôi bán con chó đấy, ông giáo ạ”.

Không phải lão nói ý định ấy của lão một lần, mà đã từng nói rất nhiều lần, đến nỗi ông giáo hàng xóm “nghe câu ấy đã nhàm rồi”. Có lẽ ai cũng phải khó chịu khi nghe chuyện bình thường, vặt vãnh, cỏn con ấy nhắc đi nhắc lại. Nếu là một người khó tính thì có lẽ không kiềm chế được một cái nhăn mặt, một tiếng “xì”, một cái phẩy tay coi thường. Nhưng thật may, lão Hạc lại có một người hàng xóm điềm đạm, bình tĩnh, thưởng cam chịu để nghe những lời tâm sự của lão. Tuy vậy, song trong lòng ông giáo “rất dửng dưng”. Ông giáo biết rằng: “lão nói là nói để đấy thôi, chẳng bao giờ lão bán đâu. Vả lại có bán thật nữa thì sao? Làm quái gì một con chó mà lão có vẻ băn khoăn quá thế...".

Tất nhiên, với sự từng trải của mình, ông giáo cũng có thể thông cảm được nỗi tiếc xót của người ta khi buộc phải bán đi những gì mình yêu quý. Chính ông lúc túng bắn đã từng phải bán đi những cuốn sách “để lưu lại cái kỉ niệm một thời chăm chỉ, hăng hái và tin tưởng”. Còn năm cuốn cuối cùng ông giáo quyết tâm “dù có phải chết cũng không chịu bán”. Ấy thế mà ông cũng phải đành xót xa bán đi, khi đứa con nhỏ bệnh nặng mà không có tiền mua thuốc. Bởi thế ông giáo nghiệm ra rằng: “Không! Lão Hạc ơi! Ta có quyền giữ cho ta một tí gì đâu? Lão quý con chó vàng của lão đã thấm vào đâu với tôi quý năm quyển sách của tôi...".

Người đọc đương nhiên cũng đồng cảm với điều ông giáo nghĩ mà có biết đâu, con chó ấy là của thằng con trai lão mua, con chó ấy là chỗ dựa tinh thần của lão lúc tuổi già. Giờ thằng con lão đi xa chẳng biết đến bao giờ nó về. Lão cô đơn không có người bạn bầu tâm sự đành phải lấy con chó làm bạn sẻ chia những niềm vui, nỗi buồn lúc tuổi già. Con chó đối với người ta chỉ là một con vật giữ nhà và giết thịt, nhưng đối với lão, nó là hiện thân của thằng con trai. Dường như bao nhiêu tình thương đối với người con trai lão đều chia sẻ với con chó của lão. Lão âu yếm “gọi nó là cậu Vàng như một bà hiếm hoi gọi đứa con cầu tự. Thỉnh thoảng không có việc gì làm, lão lại bắt rận cho nó hay đem nó ra ao tắm. Lão cho nó ăn cơm trong một cái bát như một nhà giàu.

Lão ăn gì cũng chia cho nó cùng ăn. Những buổi tối khi lão uống rượu, thì nó ngồi ở dưới chân. Lão cứ nhắm vài miếng lại gắp cho nó một miếng như người ta gắp thức ăn cho con trẻ. Rồi lão chửi yên nó.... Hiếm có người nào lại có thể quý con vật hơn lão. Thậm chí lão còn coi nó là cháu – con của con trai lão! Lão nựng nó như nựng một đứa con, một thằng cháu đích tôn “- À không! À không! Không giết cậu Vàng đâu nhi!... Cậu Vàng của ông ngoan lắm! Ông không cho giết... Ông để cậu Vàng ông nuôi...".

Điều bất ngờ ngoài dự kiến của ông giáo đã xảy ra: cuối cùng lão Hạc đã bán chó. Ông giáo thực sự bất ngờ. Khi lão Hạc báo: “Cậu Vàng đi đời rồi ông giáo ạ!", ông đã hỏi lại lão: “Cụ bán rồi?".

Câu nói ấy bên cạnh sự ngạc nhiên là ý muốn xác minh lại một sự thật, một sự thật mà theo ông sẽ không bao giờ xảy ra. Nếu như trước đây ông đã từng rất thờ ơ với ý định bán con Vàng của lão Hạc thì giờ đây khi nhìn thấy cái cười như mếu của lão, thấy đôi mắt “ầng ậc” nước của lão, ông muốn “ôm choàng lấy lão mà òa lên khóc". Cái tiếc xót của lão Hạc đã truyền sang cả ông.

Không, nói một cách chính xác hơn, đó chính là sự đồng cảm của những con người chỉ vì miếng cơm manh áo mà buộc lòng, rút ruột bán đi những gì đã từng gắn bó thân thiết trong cuộc đời của mình. Ông đau với nỗi đau mất con chó của lão Hạc, song cũng là đau nỗi đau phải bán đi những cuốn sách quý báu của mình trước đây.

Sự bất ngờ trong diễn biến của cốt truyện này đã làm thay đổi rất nhiều quan hệ của các nhân vật. Cái nhìn của ông giáo đối với lão Hạc dường như đã thay đổi, đã được cải thiện hơn một bước. Ông thông cảm với lão hơn. Trong thâm tâm, ông mến phục hơn nhân cách đáng trọng của lão Hạc. Người ta có thể nghèo túng nhưng người ta hoàn toàn có thể trở thành thiên thần về nhân cách.

Chuyện lão Hạc nhờ ông giáo làm văn tự giữ hộ mảnh vườn cho thằng con trai và giữ hộ “hăm nhăm đồng bạc" ngộ nhỡ lão có qua đời thì nhờ bà con xóm làng lo liệu giúp lão đã đầy kịch tính về số phận nhân vật lão Hạc lên cao hơn. Ông giáo biết rằng từ hôm đó lão sẽ không còn gì để ăn, lão phải ăn những gì lão “chế tạo” được: củ chuối, sung luộc, rau má,... Trong tình cảnh khốn khó như vậy, lạ thay lão vẫn từ chối những sự giúp đỡ của ông giáo một cách “hách dịch" và ngày càng tỏ ra xa ông giáo hơn.

Trả lời cho các câu 722582, 722583, 722584, 722585 dưới đây:

Câu hỏi số 1:
Nhận biết

Xác định phương thức biểu đạt chính của đoạn trên.

Đáp án đúng là: D

Câu hỏi:722583
Phương pháp giải

Căn cứ nội dung bài phương thức biểu đạt.

Giải chi tiết

- Phương thức biểu đạt chính: nghị luận.

Chọn D.

Câu hỏi số 2:
Nhận biết

Sự kiện bất ngờ đầu tiên được tác giả nêu là:

Đáp án đúng là: B

Câu hỏi:722584
Phương pháp giải

Căn cứ nội dung văn bản, phân tích.

Giải chi tiết

- Điểm đầu tiên là: Lão Hạc bán cậu Vàng.

Chọn B.

Câu hỏi số 3:
Nhận biết

Theo tác giả, cái hay của truyện lão Hạc là gì?

Đáp án đúng là: D

Câu hỏi:722585
Phương pháp giải

Căn cứ bài đọc hiểu, phân tích.

Giải chi tiết

- Cái hay của truyện ngắn Lão Hạc chính là sự bất ngờ trong những chuyện tưởng như không gì đáng bất ngờ. Chọn D.

Câu hỏi số 4:
Nhận biết

Câu sau được trích dẫn theo cách nào: Ông giáo thực sự bất ngờ. Khi lão Hạc báo: “Cậu Vàng đi đời rồi ông giáo ạ!", ông đã hỏi lại lão: “Cụ bán rồi?".

Đáp án đúng là: A

Câu hỏi:722586
Phương pháp giải

Căn cứ trích dẫn trực tiếp, gián tiếp.

Giải chi tiết

- Trích dẫn trực tiếp.

Chọn A.

Quảng cáo

Tham Gia Group 2K10 Ôn Thi Vào Lớp 10 Miễn Phí

>> Học trực tuyến lớp 9 & lộ trình Up 10! trên Tuyensinh247.com Đầy đủ khoá học các bộ sách (Kết nối tri thức với cuộc sống; Chân trời sáng tạo; Cánh diều), theo lộ trình 3: Nền Tảng, Luyện Thi, Luyện Đề. Bứt phá điểm lớp 9, thi vào lớp 10 kết quả cao. Hoàn trả học phí nếu học không hiệu quả.

Hỗ trợ - Hướng dẫn

  • 024.7300.7989
  • 1800.6947 free

(Thời gian hỗ trợ từ 7h đến 22h)
Email: lienhe@tuyensinh247.com