Tel: 024.7300.7989 - Phone: 1800.6947 (Thời gian hỗ trợ từ 7h đến 22h)

Giỏ hàng của tôi

Đọc ngữ liệu sau và trả lời các câu hỏi: GIẤC MƠ CỦA BÀ NỘI [1] Bao

Đọc ngữ liệu sau và trả lời các câu hỏi:

GIẤC MƠ CỦA BÀ NỘI

[1] Bao giờ cũng vậy, cứ đến chủ nhật là bà nội lại từ làng quê ngoại thành vào phố chơi với chúng tôi. Bà đến quãng chín giờ sáng. Đến là cho quà ríu rít và chuyện trò. Ôi, dường như là bao nhiêu thương nhớ sau một tuần xa cách và tích đọng từ bao năm, giờ mới có dịp bộc lộ. Bà giở cái túi xách tay ra. Cái túi xách bằng vải thô ông vẫn dùng từ ngày còn là nhân viên phục vụ trên tầu chạy tuyến đường sắt Lào Cai - Hà Nội là cái túi có phép thần. ở trong nó có đủ mùa nào thức ấy: Nhãn tháng sáu. Na tháng bẩy. Roi mùa hạ. Gương sen mùa thu. Lại còn bột sắn cho mẹ tôi vốn hay bị nhiệt và hoa hoè cho bố tôi mới chớm bị cao huyết áp. Vườn nhà bà có hai cây hoè. Hoè ra nụ, bà bắc thang hái rồi sao phơi, đóng vào từng bọc giấy báo mang ra.

- Bố anh ngày xưa cũng hay bị nhức đầu, hoa mắt, uống hoa hoè quanh năm là đỡ đấy.

Bà nhớ chả sót điều gì. Thấy tôi mồ hôi mồ kê nhễ nhại, bà bảo chả bù cho ông cháu, chả bao giờ thấy ra tí mồ hôi nào, kể cả lúc ngồi ở toa tầu bí gió. Ngày chủ nhật có bà đến chơi là ngày vui vẻ nhất đời. Với bà, đó cũng là những giờ phút bận rộn nhất. Bà sửa sang lại bàn thờ. Bà phủi bụi những tấm huân chương của bố tôi. Bà luôn chân luôn tay dọn dẹp, quét quáy. Bà lau chùi bát đĩa, bàn ghế. Bà đem quần áo của chúng tôi ra phơi phóng. Khô rồi cũng đem ra nắng phơi, cho nó thơm như lời bà nói. Bà chải đầu, tết tóc cho cái Tú. Lại còn dậy nó chơi chuyền, chơi bắt hình giây chun. Bà nắm cổ tay tôi kêu sao cháu bà gầy thế. Thấy tôi gãi đùi, gãi cẳng chân, bà bắt tôi kéo quần lên cho bà xem. Rồi bà rẫy nẩy lên: "Thằng bố, con mẹ mày nó bận công bận việc nhà tầu, nó chả để ý gì đến con cả. Ai lại để con gầy gò, ghẻ lở thế!" Rồi bà ra chợ mua nắm lá về đun tắm cho tôi. Rồi giao hẹn với mẹ tôi, ngày nào cũng phải như thế. Phải cho tôi ăn uống ngon lành. Không thì bà đón về ở với bà. Bà ở làng một mình từ khi ông nội mất. Nhưng bà không thể ra ở với bố mẹ tôi được, vì như bà nói, còn họ hàng nội ngoại, nhà cửa, vườn tược, còn hàng xóm láng giềng, còn là nơi đi về của các hương hồn tiên tổ.

[2] Chủ nhật ấy, chờ đến mười hai giờ, vẫn chưa thấy bà nội ra chơi, bố tôi đón được một cú điện thoại, vội dắt xe đi. Hai giờ chiều, không thấy bố tôi về, mẹ tôi sốt ruột quá, cũng lại dắt xe đi.

Tám giờ tối, bố mẹ tôi mới cùng trở về. Hai người ướt đẫm nước mưa, mặt nhợt nhạt, thở không ra hơi. Chúng tôi dọn cơm cho bố mẹ ăn. Nhưng cả hai ngồi vào mâm cơm đều im lặng. Bố tôi úp hai bàn tay vào mặt, đầu lắc lắc:

- Mình thật vô tâm quá! Năm lần bẩy lượt bà cụ nhắc đưa bà cụ lên bốc mộ ông cụ ở Trái Hút mà cứ để việc này việc khác lấp khuất đi. Cả việc làm đơn xin huân chương cho hai cụ cũng thế. Khổ! Bây giờ khéo không là muộn rồi!

Mẹ tôi bần thần nói:

- Có mỗi cái việc lắp cho cụ cái điện thoại cứ định mãi mà em chưa làm được.

Tôi rụt rè hỏi mẹ có phải bà bị ốm nặng phải đưa vào viện cấp cứu không. Mẹ tôi chưa kịp nói, bố tôi đã quay phắt lại, to tiếng, như sừng sộ.

- Này, nghe bố nói đây: Con cái là một lũ ích kỷ. Một lũ ích kỷ, đại ích kỷ! Nhớ chưa!

Thì ra bà tôi bắc thang để hái nụ hoa hoè cho bố tôi, thang trượt, bà bị ngã, nằm bất tỉnh, may có người hàng xóm gọi điện báo cho bố tôi biết. Giờ bà nằm ở khoa cấp cứu bệnh viện Xanh Pôn.

[3] May, trời còn thương gia đình mình, còn cho bố mẹ, con cái mình có dịp báo hiếu bà. Đó là câu bố tôi nói hôm đón bà từ bệnh viện về. May, bà chỉ bị chấn thương não ở thể nhẹ, sau mấy ngày mê man, giờ bà đã tinh tỉnh được chút ít. […] Ngày qua, bà đã hé mắt, nhưng vẫn nằm bất động, có cảm giác thân hình bà ngày càng lép xẹp, lọt thỏm vào lòng nệm. Nhìn bà một thân hình gầy teo mà thương quá! […] Thương bà quá, nhất là những lúc mẹ tôi đỡ bà dậy, bón cho bà ăn. Ngồi cạnh trông bà ăn, thấy bà chúm môi như đứa trẻ, gắng nuốt từng thìa, rồi mệt nhọc nằm thừ, đuôi mắt ướt nhoèn, bố tôi ôm mặt khóc nghẹn. Tôi cũng khóc theo. Tôi nhớ nhà thơ Thanh Tịnh có câu thơ rất hay thế này: " Bố bón cho con ăn, con cười, bố cười. Con bón cho bố ăn, con khóc, bố khóc."

Nghe tiếng bố tôi khóc, có lẽ vậy, bà tôi liền mở mắt. Rồi bà chép chép môi. Mẹ tôi mừng quá, vội đưa thìa bón tiếp cho bà. Bà cố ăn để khoẻ mạnh, sống mãi với con cháu, bà ơi!

[4] Bà nội tôi gắng chống trả với cơn tai biến hiểm nghèo để khoẻ lại. Tuy vậy, sức khoẻ là thứ của cải một khi đã mất đi, rất khó lấy lại, nhất là ở tuổi già. Tỉnh tỉnh mê mê, bà tôi thường ở trạng thái dang dở ấy có khi cả tuần liền. Một đêm vào quãng gần sáng cả nhà đang ngủ, bỗng nghe tiếng bà quát rất to, bố tôi và tôi liền bật dậy.

- Mẹ ơi! Bố tôi bước vội đến bên giường bà, càng thảng thốt vì thấy bà tôi đã chống tay ngồi dậy, đang vấn khăn đầu.

- Mẹ, mẹ có sao không ạ?

- Bố Tuấn Tú đấy à? Ngủ thế nào mà kẻ trộm nó vào bếp, nó bắt mất hai con ngan mà không biết!

- Ngan nào, hả mẹ?

- Thế nhà không nuôi ngan à? Ơ, chả lẽ là ra mẹ mê ngủ? Rõ ràng mẹ đang nấu chân giò với dấm tỏi cho cái Tú và cả nhà ăn thì thấy một anh ăn mặc rất chải chuốt vào nhà ta xin nước uống rồi lẻn vào bếp bắt mất hai con ngan. Mẹ xót quá. Mẹ gào tướng lên: Này, anh kia, tôi nuôi hai con ngan là để làm thịt cho con, cháu tôi ăn, sao anh nhẫn tâm thế! Biết điều thì trả lại cho tôi đi! Rồi mẹ xông ra, xắn tay áo lên...

[5] Tôi rưng rưng bồi hồi và ngờ ngợ. Bà nội tôi đã khoẻ trở lại bằng tất cả sự nỗ lực của chính bà, bà không muốn con cháu vất vả vì bà, và điều ấy là sự thật, nhưng là một sự thật mong manh làm sao! Mẹ già như trái chín cây. Tuổi già như ngọn đèn trước gió. Mặt bà hanh hao, là lạ như người đi đâu xa mới về, và những cặp mắt xung quanh bà bỗng nhiên trở nên hoang dại, ngất ngơ thế nào! Bố tôi úp mặt vào hai bàn tay. Làm con phải biết đến tuổi của bố mẹ để kính trọng và để lo liệu. Bố tôi thường nói vậy với chúng tôi. Ông cũng đang ở trong trạng thái run rẩy sợ hãi như tôi, nhưng còn thêm cả nỗi day dứt xót xa nữa. Ôi, ngay cả lúc ốm đau, tình thương của bà, cũng dành cho con cháu! Còn con cháu đúng như bố tôi đã có lần nói, thật là một lũ ích kỷ! Đại ích kỷ!

(Những truyện hay viết cho thiếu nhi – Ma Văn Kháng, NXB Kim Đồng, 2020)

Trả lời cho các câu 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10 dưới đây:

Câu hỏi số 1:
Thông hiểu

Sự việc gì đã xảy ra với bà nội?

Đáp án đúng là: D

Câu hỏi:753780
Phương pháp giải

Tìm từ khóa chính, đối chiếu với ngữ liệu.

Giải chi tiết

- Căn cứ nội dung đoạn [2]: "Thì ra bà tôi bắc thang để hái nụ hoa hoè cho bố tôi, thang trượt, bà bị ngã, nằm bất tỉnh".

Đáp án cần chọn là: D

Câu hỏi số 2:
Thông hiểu

Truyện được kể theo ngôi thứ nhất hay thứ ba?

Ngôi kể ________.

Đáp án đúng là: thứ nhất

Câu hỏi:753802
Phương pháp giải

Liên hệ với kiến thức về ngôi kể, đối chiếu với đặc điểm của bài đọc.

Giải chi tiết

Truyện "Giấc mơ của bà nội" được kể theo ngôi thứ nhất. Người kể chuyện xưng "tôi" và kể lại những sự việc, cảm xúc liên quan đến bà nội và gia đình mình.

=> Từ cần điền là thứ nhất.

Đáp án cần điền là: thứ nhất

Câu hỏi số 3:
Thông hiểu

Hoàn thành câu hỏi bằng cách chọn đáp án Đúng hoặc Sai.

Người bố cảm thấy hạnh phúc và vui sướng khi bà nội được xuất viện.

Đúng hay sai?

Đáp án đúng là: B

Câu hỏi:753803
Phương pháp giải

Tìm từ khóa chính, đối chiếu với ngữ liệu.

Giải chi tiết

Trong đoạn [3], mặc dù bà nội được xuất viện, người bố không cảm thấy hạnh phúc và vui sướng. Thay vào đó, ông cảm thấy nghẹn ngào và đau lòng khi thấy bà nội yếu đuối, phải được bón từng thìa thức ăn. Điều này thể hiện nỗi đau và lo lắng của ông về tình trạng sức khỏe của bà, chứ không phải niềm vui sướng.

Đáp án cần chọn là: B

Câu hỏi số 4:
Thông hiểu
chủ nhật thứ bảy hối hận yên tâm

Từ thông tin của bài đọc, hãy hoàn thành câu sau bằng cách kéo thả các từ vào đúng vị trí.

Mỗi , bà nội từ quê ra phố thăm gia đình, mang theo tình thương yêu và những món quà cho con cháu. Một lần, bà bị ngã khi hái hoa hoè, cả gia đình lo lắng vô cùng, càng  và trân trọng bà hơn.

Đáp án đúng là: chủ nhật; hối hận

Câu hỏi:753804
Phương pháp giải

Dựa vào logic câu từ và hiểu biết có được qua bài đọc.

Giải chi tiết

-        [Vị trí thả 1]: chủ nhật -> Dựa vào thông tin đoạn [1]: “Bao giờ cũng vậy, cứ đến chủ nhật là bà nội lại từ làng quê ngoại thành vào phố chơi với chúng tôi. Bà đến quãng chín giờ sáng.” Từ khóa “chủ nhật” được nhắc đến nhiều lần, khẳng định đây là ngày bà nội thường xuyên ra phố.

-        [Vị trí thả 2]: hối hận -> Căn cứ nội dung đoạn [2], khi bà bị ngã và phải nhập viện cấp cứu, gia đình cảm thấy rất lo lắng và hối hận vì đã không quan tâm đầy đủ đến bà, thể hiện qua lời của bố: “Mình thật vô tâm quá! Năm lần bẩy lượt bà cụ nhắc… mà cứ để việc này việc khác lấp khuất đi.”

Đáp án cần chọn là: chủ nhật; hối hận

Câu hỏi số 5:
Thông hiểu

Người bố đã làm gì để bày tỏ sự tiếc nuối và lo lắng cho bà nội?

Đáp án đúng là: A

Câu hỏi:753806
Phương pháp giải

Tìm từ khóa chính, đối chiếu với ngữ liệu.

Giải chi tiết

Căn cứ nội dung đoạn [3]: “Ngồi cạnh trông bà ăn, thấy bà chúm môi như đứa trẻ, gắng nuốt từng thìa, rồi mệt nhọc nằm thừ, đuôi mắt ướt nhoèn, bố tôi ôm mặt khóc nghẹn.”

Đáp án cần chọn là: A

Câu hỏi số 6:
Thông hiểu

Điền một từ không quá hai tiếng có trong bài đọc vào chỗ trống.

Con cháu cần nhận ra và trân trọng tình cảm, công lao của ông bà cha mẹ, tránh sự vô tâm và ________ trong cách ứng xử hàng ngày.

Đáp án đúng là: ích kỷ

Câu hỏi:753807
Phương pháp giải

Đọc hiểu nội dung toàn bài, kết hợp với ngữ cảnh câu văn.

Giải chi tiết

Căn cứ nội dung đoạn [2], người bố đã trách mắng con cái là "một lũ ích kỷ" vì sự vô tâm đối với bà nội.

Đáp án cần điền là: ích kỷ

Câu hỏi số 7:
Thông hiểu

Tình cảm của bà nội đối với con cháu như thế nào?

Đáp án đúng là: B

Câu hỏi:753808
Phương pháp giải

Tìm từ khóa chính, đối chiếu với ngữ liệu.

Giải chi tiết

Trong suốt bài đọc, bà nội luôn được miêu tả là người quan tâm, chăm sóc chu đáo cho con cháu, từ việc mang quà đến, dọn dẹp nhà cửa, đến lo lắng cho sức khỏe của các thành viên trong gia đình

Đáp án cần chọn là: B

Câu hỏi số 8:
Thông hiểu

Hoàn thành câu hỏi bằng cách chọn đáp án Đúng hoặc Sai.

“Tôi” cảm thấy hối hận vì đã không chăm sóc bà nội khi bà còn sống.

Đúng hay sai?

Đáp án đúng là: B

Câu hỏi:753809
Phương pháp giải

Tìm từ khóa chính, đối chiếu với ngữ liệu.

Giải chi tiết

“Tôi” quan tâm và lo lắng cho bà nội rất nhiều. Trong bài đọc không có chi tiết nhân vật cảm thấy hối hận khi không chăm sóc cho bà khi còn sống.

Đáp án cần chọn là: B

Câu hỏi số 9:
Thông hiểu
gia đình bà nội ông nội người bố người mẹ  tôi

Từ thông tin của bài đọc, hãy hoàn thành câu sau bằng cách kéo thả các từ vào đúng vị trí.

1/ Bà nội là người luôn quan tâm đến dù ở xa.

2/ Người thường xuyên mang quà và chăm sóc cho gia đình là .

3/  là người làm việc trên tàu chạy tuyến đường sắt Lào Cai - Hà Nội, rất bận rộn.

Đáp án đúng là: gia đình; bà nội; ông nội

Câu hỏi:753820
Phương pháp giải

Dựa vào logic câu từ và hiểu biết có được qua bài đọc.

Giải chi tiết

1/ Bà nội là người luôn quan tâm đến gia đình dù ở xa.

2/ Người thường xuyên mang quà và chăm sóc cho gia đình là bà nội.

3/ ông nội là người làm việc trên tàu chạy tuyến đường sắt Lào Cai - Hà Nội, rất bận rộn.

Đáp án cần chọn là: gia đình; bà nội; ông nội

Câu hỏi số 10:
Thông hiểu

Ai là người thường đến phố chơi với “tôi” vào chủ nhật?

Đáp án đúng là: B

Câu hỏi:753821
Phương pháp giải

Tìm từ khóa chính, đối chiếu với ngữ liệu.

Giải chi tiết

Căn cứ nội dung đoạn [1]: "Bao giờ cũng vậy, cứ đến chủ nhật là bà nội lại từ làng quê ngoại thành vào phố chơi với chúng tôi."

->Theo đoạn văn, người thường đến phố chơi với "tôi" vào chủ nhật là bà nội.

Đáp án cần chọn là: B

Quảng cáo

Group 2K8 ôn Thi ĐGNL & ĐGTD Miễn Phí

>>  2K8 Chú ý! Lộ Trình Sun 2026 - 3IN1 - 1 lộ trình ôn 3 kì thi (Luyện thi 26+ TN THPT, 90+ ĐGNL HN, 900+ ĐGNL HCM, 70+ ĐGTD - Click xem ngay) tại Tuyensinh247.com.Đầy đủ theo 3 đầu sách, Thầy Cô giáo giỏi, luyện thi theo 3 giai đoạn: Nền tảng lớp 12, Luyện thi chuyên sâu, Luyện đề đủ dạng đáp ứng mọi kì thi.

Hỗ trợ - Hướng dẫn

  • 024.7300.7989
  • 1800.6947 free

(Thời gian hỗ trợ từ 7h đến 22h)
Email: lienhe@tuyensinh247.com