Tel: 024.7300.7989 - Phone: 1800.6947 (Thời gian hỗ trợ từ 7h đến 22h)

Giỏ hàng của tôi

Đọc văn bản sau và trả lời các câu hỏi sau: PHỞ (Trích Nguyễn Tuân) -

Đọc văn bản sau và trả lời các câu hỏi sau:

PHỞ

(Trích Nguyễn Tuân)

- Phở còn là một món ăn rất nhiều quần chúng tính. Ông muốn ăn phở ngồi hay đứng lù lù ra giữa hiệu mà ăn cũng không ai nói, ăn ngồi ăn đứng tuỳ thích. Phở là món ăn bình dân. Công nông binh trí, các tầng lớp nhân dân lao động, thành thị, nông thôn, không mấy ai là không biết ăn phở. Người công dân ViệtNam khi còn ẵm ngửa, cũng nhiều vị đã nếm phở rồi; chỉ có khác người lớn là cái bát phở của tuổi ấu trĩ chưa biết đau khổ ấy chưa cần phức tạp, không cần hành hăng, chanh chua, ớt cay. Con nhà nghèo, nhiều khi lại không cần cả thịt nữa, mà căn bản phở nhi đồng vẫn là bánh và nước dùng thôi.

- Phở ăn bất cứ vào giờ nào cũng đều thấy trôi cả. Sớm, trưa, chiều, tối, khuya, lúc nào cũng ăn được. Trong một ngày ăn thêm một bát phở, cũng như lúc trò chuyện ăn giọng nhau mà pha thêm một ấm trà, cùng thưởng thức với bạn bè. Hình như không ai nỡ từ chối một người quen rủ đi ăn phở. Phở giúp cho người thanh bạch đủ điều kiện biểu hiện lòng thành theo với bầu bạn nó hợp với cái túi nhỏ của mình. Phở còn tài tình ở cái chỗ là mùa nào ăn cũng thấy có nghĩa thâm thúy. Mùa nắng, ăn một bát, ra mồ hôi, gặp cơn gió nhẹ chạy qua mặt qua lưng, thấy như giời quạt cho mình. Mùa đông lạnh, ăn bát phở nóng, đôi môi tái nhợt chợt thắm tươi lại. Trong một ngày mùa đông của người nghèo, bát phở có giá trị như một tấm áo kép mặc thêm lên người. Đêm đông, có người ăn phở xong, tự coi như vừa nuốt được cả một cái chăn bông và tin rằng có thể ngủ yên đến sáng, để mai đi làm khoẻ. Dùng những hình ảnh bình dị để nói lên mùa đông ở Việt Nam, tôi cho không gì nên thơ bằng cái hình ảnh một bếp lửa hàng phở bến ô tô nhiều hành khách quây quanh chờ đợi bát mình, vai rụt xuống một tí, người nhún nhẩy như trẻ em đang thú đời.Tết, nhà ai cũng bánh chưng, cá kho, thịt đông, nhưng vẫn rất đông người tình cờ mừng tuổi nhau ở những hiệu phở khai trương từ mùng hai Tết.

Thật ra, ăn phở cho đúng, đúng cái “gu” của phở, phải ăn thịt chín. Thịt chín thơm hơn thịt tái, mùi thơm miếng thịt chín mới biểu hiện đúng cái tâm hồn của phở. Thêm nữa, về mặt nhận thức tạo hình, người thẩm mỹ bao giờ cũng thấy miếng thịt chín đẹp hơn miếng thịt tái. Thường những hiệu phở không tự trọng, hay thái sẵn thịt chín, thái cứ vụn ra không thành hình thù gì cả, ai đến gọi là rắc vào bát. Có thể việc ấy không hề gì với khách hàng không cần ăn no vội. Nhưng cũng trong một cái hiệu vẫn thái thịt vụn ra ấy, ông chủ phở rất là phân biệt đối xử và không san bằng các thứ khách: đối với những khách quen, với những người có thể ông chưa biết quí danh nhưng ông đã thuộc tính ăn, những người cầu kỳ ấy mà bước vào hiệu, là ông đã đặt ngay tay dao vào những khối thịt chín đặc biệt như khối nạm ròn, nạm dắt hoặc khối mỡ gầu, thái ra những miếng mỏng nhưng to bản, với cái sung sướng bình tỉnh của một người được tỏ bày cái sở trường của mình trong nghề. Ông nào ăn phở mà có chất hoạ thì thấy muốn vẽ tranh tĩnh vật ngay. Có những lúc ông phở ấy gắt, gắt với vợ ông, vì ông thái không đẹp. Một ông làm đầu bếp hiệu chim quay trong hồi Hà nội chiếm đóng, nay cũng ra mở phở và thích múa dao nói chuyện với khách về cái khoa thái. “Chặt thái loài có cánh đã khó, mà thái miếng thịt bò không xương còn khó hơn. Tôi dạy mãi mà đàn bà nhà tôi vẫn không làm được, đàn bà thường chỉ thái bánh thôi”.

[…] Hương vị phở vẫn như xa xưa, nhưng cái tâm hồn người ăn phở ngày nay, đã sáng sủa và lành mạnh hơn nhiều ... Ngày trước, anh hàng phở có tiếng rao, có người rao nghe quạnh hiu như tiếng bánh dày giò đêm đông tội lỗi trong ngõ khuất; có người rao lên nghe vui rền. Tại sao, bây giờ Hà nội vẫn có phở, mà tiếng rao lại vắng hẳn đi? Có những lúc, tôi muốn thu thanh vào đĩa, tất cả những cái tiếng rao hàng quà rong của tất cả những thứ quà rong, của tất cả những thư quà miếng chín trên toàn cõi quê hương chúng ta. Những tiếng rao ấy, một phần nào vang hưởng lên cái nhạc điệu sinh hoạt chung của chúng ta đấy. Chúng tôi ngồi trên bờ một cái hồ xứ Bắc ở ngoại thành Hen xanh ky tưởng nhớ đến một bát phở quê hương, và đối với món ăn đó của dân tộc đáng yêu chúng ta ở Đông Nam Châu Á, chúng tôi đã phát hiện những đức tính dồi dào của phở, tự mình cho đó là những cơ sở vững chắc để dựng lên một nền lý luận cho món phở. Tôi thấy rằng trong muôn vàn thực tế phong phú của nhân dân Việt Nam, có một cái thực tế mà hàng ngày ít ai nỡ tách rời nó, tức là cái thực tế phở. Cái thực tế phở ấy lồng vào trong những cái thực tế vĩ đại của dân tộc. Trong một giọt nước rơi lóng lánh có cả câu chuyện của vầng thái dương; trong một miếng ăn, cũng thấy rộng được ra những điều cao cả yên vui trên đất nước bao la giàu có tươi đẹp. Tôi thấy tổ quốc chúng ta có núi cao vòi vọi điệp điệp, có sông dài dằng dặc, có biển bờ thăm thẳm, có những con người Việt Nam dũng cảm xây đắp lịch sử quang vinh, có những công trình lao động thần thánh như chiến thắng Điện biên, nhưng bên cạnh những cái đó, tôi biết rằng Tổ quốc tôi còn có phở nữa. Trong những năm chiến tranh giải phóng, kẻ thù bay trên bát phở, có những bát phở phải húp vội trong đêm tối tăm, quệt ngang ống tay áo mà nhảy xuống lỗ lầm; có những bát phở bị bom, bánh trương lên mà người ăn không còn thấy trở lại một lần nào nữa. Nhớ lại cái hồi tôi về công tác ở vùng sau lưng địch, tôi không thể quên được mấy cái quán phở khuya trên con đê miết lấy vùng căn cứ du kích; những bát phở nóng ăn sau những đêm vượt vành đai trắng và xuyên qua vị trí địch, ăn có một hương vị thật là đặc biệt; sau này nó tổng càn, nó hất hết các quán trên đê, không biết người bán phở đêm đó, có còn sống hay đã chết trong chuyến ấy rồi? Lại còn cái lần đi chiến dịch với tiểu đoàn Lũng vài, tôi không quên được những cuộc hành quân với đồng chí cấp dưỡng ban chỉ huy; đồng chí ấy gánh rất nhiều nồi niêu ga-men và thực phẩm cồng kềnh, các chiến sĩ đều đùa gọi là “ông hàng phở của tiểu đoàn “. Trước kháng chiến đồng chí ấy vốn mở hiệu phở; nay hoà bình rồi, đồng chí có còn sống mà mở phở lại? Nhiều hình ảnh phở trong những năn gian khổ đã hiện về. Giờ mà ngồi an tâm ăn bát phở nóng sốt giữa ban ngày bất giác cần nhớ ơn nhiều người. Rồi mối cảm xúc phở vụt chốc bay xa rộng mênh mông. Bỗng nghĩ đến những vùng chăn nuôi xanh rờn áng cỏ sữa khu tự trị Thái-Mèo, những đàn bò Lạng Sơn, Thanh Hoá đang cúi xuống ngốn cỏ ngon trên đất nước. Gạo mấy vụ liền lại được mùa, bột bánh mịn và dẻo. Rau cỏ vùng ngoại thành Hà Nội: mở rộng mãi những diện tích xanh ngon vô tận, rau thơm hành hoa phưng phức cái hương vị thổ ngơi. Đêm Hà nội, nay thức khuya nhất vẫn là những hiệu phở

[…] Và cái món ăn Hà Nội đầu tiên … vẫn là cái món phở ngày xưa chúng ta vẫn ăn đủ cả rau mùi hành hoa đủ chua cay và sôi sùng sục. Tôi biết ở Nam Bộ vẫn có phở, phở hủ tíu, nhưng bát phở Bắc ăn ở đầu hè di cư không bao giờ có thể ngon được bằng bát phở cổ truyền Hà Nội ăn ngay bên lò than quả bàng đỏ lửa giữa ngàn năm văn vật này.

(Trích Phở - Nguyễn Tuân)

Trả lời cho các câu 1, 2, 3, 4, 5 dưới đây:

Câu hỏi số 1:
Thông hiểu

Xác định đề tài chính của tùy bút Phở trên.

Đáp án đúng là: B

Câu hỏi:829543
Phương pháp giải

Vận dụng kiến thức về tuỳ bút, tản văn, truyện kí

Giải chi tiết

- A. Món phở Hà Thành → Sai một phần: tuy đoạn trích nói nhiều đến món phở, nhưng không chỉ dừng lại ở một món ăn cụ thể; tác giả mở rộng ra toàn bộ văn hóa ẩm thực Hà Nội (phở, hàng quà, tiếng rao, bếp lửa, tình người).

- B. Ẩm thực Hà Thành → Đúng: toàn văn là bức tranh văn hóa ẩm thực của Hà Nội, mà “phở” chỉ là biểu tượng tiêu biểu; qua đó Nguyễn Tuân tôn vinh phong vị, tinh thần và cái đẹp của người Tràng An.

- C. Tình cảm vợ chồng → Sai hoàn toàn, văn bản không đề cập chủ đề này.

- D. Món phở dân tộc → Sai: tuy có khái quát “phở dân tộc”, nhưng trọng tâm là phở trong không gian văn hóa Hà Nội, không phải toàn dân tộc Việt Nam.

Đáp án cần chọn là: B

Câu hỏi số 2:
Thông hiểu

Mục đích của tác giả trong tùy bút Phở là:

Đáp án đúng là: C

Câu hỏi:829544
Phương pháp giải

Vận dụng kiến thức về tuỳ bút, tản văn, truyện kí

Giải chi tiết

- A. Sai một phần: tuy có thể hiện niềm tự hào, nhưng mục đích chính không phải là khái quát toàn bộ di sản văn hóa dân tộc, mà là qua phở – biểu tượng của quê hương Bắc Việt.

- B. Sai nhẹ về trọng tâm: câu này thiên về mục tiêu khái quát văn hóa ẩm thực dân tộc (vĩ mô), trong khi Nguyễn Tuân tập trung vào cảm xúc cá nhân – tình yêu quê hương qua món phở Bắc (mức độ trữ tình, cá thể hơn).

- C. Đúng: Văn bản thể hiện rõ tình yêu tha thiết của tác giả với quê hương, con người và ẩm thực Bắc Việt, đặc biệt là món phở – niềm tự hào dân tộc nhưng được kể với giọng của người con Hà Nội.

- D. Sai: “Khám phá nét độc đáo” là một biểu hiện nhỏ, chưa phải mục đích chủ đạo.

Đáp án cần chọn là: C

Câu hỏi số 3:
Thông hiểu

Dòng nào nêu đúng mô hình kết cấu của văn bản Phở trên?

Đáp án đúng là: B

Câu hỏi:829545
Phương pháp giải

Vận dụng kiến thức về tuỳ bút, tản văn, truyện kí

Giải chi tiết

- A. Chất trữ tình + chất truyện → Sai: tùy bút “Phở” không có cốt truyện hay tuyến nhân vật cụ thể, nên không mang “chất truyện”.

- B. Chất trữ tình + hồi ức/hồi tưởng → Đúng: văn bản đan xen giữa cảm xúc, suy tưởng hiện tại và hồi ức về quá khứ (nhớ tiếng rao, nhớ phở thời chiến, nhớ quán phở cũ…). Đây chính là mô hình đặc trưng của tùy bút Nguyễn Tuân.

- C. Dựa trên tiêu chí về đề tài → Sai, không phải kiểu kết cấu, mà chỉ là cách phân loại chủ đề.

- D. Chất trữ tình + chất khảo cứu → Sai: tác giả không nghiên cứu theo lối khoa học, mà thiên về cảm xúc nghệ sĩ, hoài niệm, hồi tưởng.

Đáp án cần chọn là: B

Câu hỏi số 4:
Thông hiểu

Yếu tố tự sự thể hiện trong văn bản Phở là:

Đáp án đúng là: B

Câu hỏi:829546
Phương pháp giải

Vận dụng kiến thức về tuỳ bút, tản văn, truyện kí

Giải chi tiết

- A. Sai: Văn bản không kể “lịch sử các món ăn ngon của Hà Nội”, mà chỉ tập trung vào một món ăn – phở.

- B. Đúng: có yếu tố tự sự khi kể lại sự biến đổi của món phở qua thời gian, từ phở xưa – phở thời chiến – phở nay; kể về người bán phở, người ăn phở, cách nấu, cách thái thịt, tất cả tạo nên một chuỗi sự kiện – tiến trình phát triển.

- C. Sai một phần: đây là nội dung hồi ức và cảm xúc, không hẳn là “yếu tố tự sự” vì không có cốt truyện cụ thể.

- D. Sai: câu này diễn tả tính trữ tình, không phải “tự sự”.

Đáp án cần chọn là: B

Câu hỏi số 5:
Thông hiểu

Những cảm hứng nào được kết hợp khi viết về đề tài ẩm thực của văn bản trên:

Đáp án đúng là: D

Câu hỏi:829547
Phương pháp giải

Vận dụng kiến thức về tuỳ bút, tản văn, truyện kí

Giải chi tiết

- A. Sai: “Phở” không có yếu tố bi kịch; giọng văn chủ yếu là tự hào, hoài niệm, trữ tình.

- B. Sai: có “cảm hứng thế sự” nhưng thiếu trữ tình và không bộc lộ “anh hùng” theo nghĩa chiến đấu.

- C. Sai nhẹ: tuy văn bản có chất trữ tình, nhưng Nguyễn Tuân không chỉ dừng ở lãng mạn mà nâng phở lên thành biểu tượng văn hóa – lịch sử – dân tộc, gắn với thời chiến, với tinh thần anh hùng của con người Việt Nam (“những bát phở phải húp vội trong đêm tối tăm...”).

- D. Đúng: Cảm hứng văn hóa – lịch sử: thể hiện phở như “thực tế vĩ đại của dân tộc”, gắn với truyền thống văn hóa Việt. Cảm hứng anh hùng: phở xuất hiện trong kháng chiến, gắn với hình ảnh người chiến sĩ, với lòng yêu nước và niềm tự hào dân tộc.

Đáp án cần chọn là: D

Quảng cáo

Group 2K9 ôn Thi ĐGNL & ĐGTD Miễn Phí

>> 2K9 Học trực tuyến - Định hướng luyện thi TN THPT, ĐGNL, ĐGTD ngay từ lớp 11 (Xem ngay) cùng thầy cô giáo giỏi trên Tuyensinh247.com. Bứt phá điểm 9,10 chỉ sau 3 tháng, tiếp cận sớm các kì thi.

Hỗ trợ - Hướng dẫn

  • 024.7300.7989
  • 1800.6947 free

(Thời gian hỗ trợ từ 7h đến 22h)
Email: lienhe@tuyensinh247.com