Tel: 024.7300.7989 - Phone: 1800.6947 (Thời gian hỗ trợ từ 7h đến 22h)

Giỏ hàng của tôi

Đọc văn bản sau, áp dụng công thức đã học, viết mở bài và kết

Câu hỏi số 838973:
Vận dụng

Đọc văn bản sau, áp dụng công thức đã học, viết mở bài và kết bài cho câu chuyện sau:

(Tóm tắt phần đầu: Vì trộm tiền trong túi mẹ để đi chơi điện tử, tôi bị ba đánh 2 roi rất đau. Tôi hận ba và quyết tâm bỏ nhà đi để trả thù ba mẹ. Tình cờ, tôi gặp Lụm, cậu bé 15 tuổi, bị mẹ bỏ rơi từ khi còn nhỏ. Lụm được một bà bán bánh mì thương tình cưu mang.)

- Sao mầy đi bụi? - Thằng Lụm chợt hỏi.

- Ba tao. - Tôi chép miệng ra vẻ oan ức. - Ba tao đánh tao.

- Ý, bị đòn hả? - Tự nhiên nó hào hứng - Bị đánh bằng gì?

- Bằng roi, cây roi dài thiệt dài (nhưng cây roi ba đánh tôi là cây thước thợ may của mẹ, cụt ngủn hà). Bị tổ cha vậy nè. - Tôi đưa bắp tay ốm ròm ra.

- Đánh nghe đau mà chắc đã lắm hen? - Giọng thằng Lụm vừa hồ hởi vừa có vẻ ganh tị. - Mầy sướng thiệt (Trời, bị đánh mà sướng nỗi gì). Vậy mà còn bỏ nhà đi. Đồ ngu!

Tự nhiên vậy rồi nó chửi tôi à. Tôi cãi:

- Mầy đâu có má có ba đâu có biết. Người lớn khó dữ lắm.

- Chẳng thà có má, có ba, bị rầy gì tao cũng chịu. - Thằng Lụm trở nên trầm ngâm, coi nó già quá trời. - Nhưng mầy đừng có lo, tạo ngồi đây thể nào cũng gặp má tao thôi.

Thế nào má đi qua má cũng nhìn ra tao. Mai mốt bị rầy, bị đòn cho đã.

Tự nhiên tôi thấy thương thằng Lụm quá. Nó kể với tôi, nó đã chờ má nó từ hồi bảy tuổi tới giờ. Ban ngày nó đi bái bánh mì, ban đêm nó mới ra đây. Nó nói chừng nào nó giàu nó thôi bán bánh mì vì biết đâu má nó vẫn thường qua đây ban ngày mà không thấy nó. Nó chợt hỏi:

- Mầy sướng thấy mồ mới bị đánh tí đã bỏ đi. Bây giờ mầy có dám đổi với tao không? Ở một mình buồn lắm, mầy ngu thì thôi đi.

Thằng Lụm nói với giọng... kẻ cả. Tôi giật mình, bây giờ có ông tiên nào hiện ra để đổi vị trí hai đứa, chắc tôi buồn lắm. Ừ, có lẽ, ở nhà, bị rầy bị đánh vẫn hơn đi bán bánh mì, ngủ bờ ngủ bụi như vầy. Ở nhà, giờ này, mẹ khuấy cho tôi một ly sữa uống trước khi đi ngủ, mẹ hỏi tôi đánh răng chưa, tôi nói rồi, mẹ không tin biểu tôi nhe răng ra, thừa lúc hai má tôi phồng phồng, mẹ sẽ hôn tôi. Giờ nầy, nếu tôi đang mải đọc truyện tranh, ba sẽ biểu tôi cất sách, đi ngủ, ba sẽ ém mùng, tắt đèn giùm tôi khi bước ra căn phòng dán đầy hình ảnh Doraemon và Siêu Nhân.

Thằng Lụm “Còi” làm tôi hối hận và nhớ ba mẹ tôi quá. Tôi muốn trở về. Tôi ngồi im lặng suy nghĩ trong khi thằng Lụm liên tục cựa quậy trên ghế. Nó luôn luôn đứng dậy để nhìn mỗi khi có một lượt xe dừng lại trước đèn đỏ. Tôi chợt sợ quá, có khi nào ba mẹ giận bỏ tôi luôn như thằng Lụm không. Ba mẹ sẽ sanh nhiều thiệt nhiều em khác còn tôi thì biết kiếm đâu ra ba mẹ khác bây giờ. Tôi ngồi lo lắng đến mức, khi ba mẹ tôi ghé xe lại dưới đường tôi còn không hay. Thấy bóng mẹ đứng sịch trước mặt mình, tôi bật khóc:

- Con tính đâu ba mẹ bỏ con luôn rồi.

Mẹ không vồ vập ôm lấy tôi mà điềm đạm cầm bàn tay tôi bóp mạnh, còn ba thì vỗ vỗ vào đầu tôi:

- Con hư quá. Con đừng làm vậy ba mẹ buồn.

Thằng Lụm đứng trân trân nhìn tôi với đôi mắt buồn tủi. Tôi quẹt nước mắt bước lại gần nó, bất giác tôi gọi thằng Lụm bằng anh:

- Em về nghen, anh Lụm.

Thằng Lụm gật đầu, nó ngẩng lên nhìn ba mẹ tôi rồi quay lại:

- Ba má mầy hiền lắm phải hôn?

- Ừ, sao anh biết?

Nó ra vẻ ta đây:

- Nhìn tướng là biết. - Rồi nó mơ màng. - Ba má tao cũng hiền, tao tin vậy.

Mẹ lại gần nắm tay tôi, mẹ nói: “Về đi con, khuya rồi, mai còn đi học”, quay qua thằng Lụm, mẹ hỏi: “Còn cháu? Cháu không về nhà à?” Thằng Lụm cảm động, lắc đầu.

Nó nói trống không:

- Mai mốt ra đây chơi, nghen mầy!

Tôi vừa ngoái vừa gật đầu. Ba tôi hỏi ai, tôi trả lời: “Bạn con. Anh Lụm. Anh Lụm tội nghiệp lắm ba à”. Không biết thằng Lụm “Còi” có biết tôi đang kể về nó không mà nó nhìn theo xe tôi đến khuất thì thôi. Khi tôi ngoái lại, dưới ánh đèn sáng rực, tôi thấy trong mắt nó lấp loáng những giọt nước. Tôi ngồi giữa ba và mẹ, nghe ấm hẳn lên. Tôi lên tiếng:

- Bữa nào ba mẹ cho con lại thăm anh Lụm “Còi” ba mẹ ha!

Thực hiện các yêu cầu:

(Nguồn: Lụm "Còi”, trích từ sách Xa xóm mũi, Nguyễn Ngọc Tư, NXB Kim Đồng, tái bản lần thứ hai, 2016, tr. 20 – 30)

Quảng cáo

Câu hỏi:838973
Phương pháp giải

Căn cứ nội dung bài học, phân tích và viết mở bài, kết bài phù hợp với công thức.

Giải chi tiết

Công thức mở bài, kết bài:

1. Mở bài

- Giới thiệu nhan đề, tác giả bài thơ.

- Nêu vấn đề cần nghị luận: chủ đề và đặc sắc nghệ thuật.

CÔNG THỨC VIẾT: [Tác giả] + [Tác phẩm] + Nội dung + nghệ thuật.

2. Kết bài: Khẳng định giá trị của tác phẩm.

CÔNG THỨC VIẾT: Tác phẩm + giá trị (nội dung và nghệ thuật)

Đoạn mở bài, kết bài tham khảo:

MỞ BÀI: Truyện ngắn Lụm “Còi” của Nguyễn Ngọc Tư với câu chuyện cảm động về cuộc gặp gỡ giữa một cậu bé bỏ nhà đi và Lụm – đứa trẻ mồ côi sống lang bạt – đã gợi lên chủ đề sâu sắc về tình cảm gia đình và giá trị của sự yêu thương. Qua những chi tiết đời thường mà giàu sức lay động, tác giả thể hiện nghệ thuật kể chuyện mộc mạc, tinh tế, giúp hình ảnh những đứa trẻ thiếu thốn tình thân hiện lên chân thật và chạm đến trái tim người đọc.

KẾT BÀI: Truyện Lụm “Còi” khẳng định giá trị bền vững của tình cảm gia đình và nhấn mạnh thông điệp: hạnh phúc đôi khi nằm ngay trong những điều giản dị mà ta vô tình bỏ quên. Tác phẩm để lại ấn tượng bởi giọng kể giàu cảm xúc, hình ảnh chân thật và nghệ thuật khắc họa tâm lí nhân vật tinh tế, khiến người đọc càng trân trọng hơn mái ấm và những yêu thương đang có trong đời sống.

Tham Gia Group Dành Cho 2K11 Chia Sẻ, Trao Đổi Tài Liệu Miễn Phí

>> Học trực tuyến lớp 8 trên Tuyensinh247.com. Đầy đủ khoá học các bộ sách: Kết nối tri thức với cuộc sống; Chân trời sáng tạo; Cánh diều. Cam kết giúp học sinh lớp 8 học tốt, hoàn trả học phí nếu học không hiệu quả. PH/HS tham khảo chi tiết khoá học tại: Link

Hỗ trợ - Hướng dẫn

  • 024.7300.7989
  • 1800.6947 free

(Thời gian hỗ trợ từ 7h đến 22h)
Email: lienhe@tuyensinh247.com