Tel: 024.7300.7989 - Phone: 1800.6947 (Thời gian hỗ trợ từ 7h đến 22h)

Thi thử toàn quốc cuối HK1 lớp 10, 11, 12 tất cả các môn - Trạm số 2 - Ngày 27-28/12/2025 Xem chi tiết
Giỏ hàng của tôi

LÀNG NGHE HỌ KỂ CHUYỆN Tôi mở đầu như vậy vì bây giờ tiếng nói của văn chương dường như

Câu hỏi số 837810:
Vận dụng

LÀNG NGHE HỌ KỂ CHUYỆN

Tôi mở đầu như vậy vì bây giờ tiếng nói của văn chương dường như bị át đi bởi nhiều âm thanh khác sôi nổi và rộn rã hơn, những rock, những rạp, những hip - hop phóng qua loa, to hết cỡ khiến người yếu bóng vía cảm thấy mình bị điếc đặc.

(Trích Tài năng & người thưởng thức, Đặng Anh Đào, NXB Tri thức, 2018, tr.298)

Chia sẻ trên gợi cho em suy nghĩ gì về “tiếng nói của văn chương" Em “lắng nghe" được gì từ quá trình “kể chuyện” trong văn bản sau:

Cả lớp về oải buông bút xuống. Thầy hỏi: "Các anh, chị có thắc mắc gì không? "Hoàn toàn trắng rỗng trong đầu, tôi không thấy nẩy ra câu hỏi nào, băn khoăn nào về bài học. Thầy cười buồn bã: "Thụ động quá! Cách học này sẽ giết các anh, chị!” rồi thu vở đi ra. Tôi cũng vội vàng thu vở về nhà. Ở bãi xe sinh viên, những chị giữ xe đã cau mày đứng đợi. Tôi nhìn đồng hồ, mười một giờ ba mươi, một nửa ngày sắp trôi qua, không có gì vui, không có gì mới lạ.

Nguyện hỏi: "Uống gì đây Khanh? " . "Gì cũng được!” Nguyện có vẻ không hài lòng: "Lúc nào cũng vậy!" Tôi ngồi im rất lâu, trong quán, nhìn người qua lại, rồi bỗng nhận ra, nãy giờ chẳng lưu lại hình ảnh nào trong đầu. Nguyện đã nói rất nhiều, rồi bảo tôi: "Nói gì đi chứ Khanh, sao Khanh có vẻ buồn vậy?" Tôi cười: "Có buồn gì đâu!” “Thôi! Khanh đừng giấu, Khanh đang nghĩ gì trong đầu? "

Tôi thật thà "Chẳng nghĩ cái gì cụ thể cả!”- Nguyện dựa phịch xuống ghế, bất mãn: "Vì sao Khanh không bao giờ nói cho Nguyện nghe, Khanh đang vui cái gì, buồn cái gì?" Tôi cười: “Vì Khanh không rõ mình đang vui hay đang buồn!”. Rồi tôi cũng chán nản ngả lưng vào ghế, tôi chợt cắm ghét cảm giác lửng lơ này, cảm giác mà hàng ngày tôi trải qua, từ sáng sớm đến chiều tối, không màu sắc, không xao động...

Tôi nhớ đến trưa nay, khi Loan hốt hoảng bảo: "Con Thủy đụng xe ngoài ngã ba, gãy chân rồi!”

Tôi vừa mở cửa, hỏi: “Hồi nào? Xe gì đụng? Nặng không?” vừa tự phân tích cảm giác thật của mình.

Tôi hơi ngượng. Vì đằng sau những lời dồn dập đỏ, tôi hoàn toàn dửng dưng, sự dửng dưng mà tôi cố đẩy ra mà không được... Vừa lúc đó, Thùy chui từ một bụi cây ra, cười khà khà; tôi trách: "Con quỷ, làm tao hết hồn!” cũng vẫn không thấy có thêm một thay đổi nào về cảm xúc. Tôi đã kể với Nguyện chuyện này. Nguyện nhìn tôi, lo âu: “Không hay tí nào, như vậy là mất tính người, là đang chết đấy!",

(Lược một đoạn: Tôi cảm thấy “nhiều người đang chết như tôi". Tôi cố gắng ghi nhật kí nhưng bất lực. Tôi đến lớp học tiếng Anh; hoang mang, ngượng nghịu vì dù là một sinh viên sắp ra trường nhưng trình độ chỉ bằng “những người mới bắt đầu”.)

“Những người mới bắt đầu!”... thật là nhục nhã! Và tôi đi dọc theo con đường vắng, trong trời tối, mặt lem nhem nước mắt vì hổ thẹn. Một năm nữa tôi sẽ ra trường và vốn ngoại ngữ bao nhiêu năm được một người lái xe tóm tắt bằng mấy chữ. Và tôi đã khóc, nhớ rằng lâu lắm rồi tôi không khóc cũng như lâu lắm rồi không học cho ra học. Rồi tôi mỉm cười như một người điên, trong chiều tối, ít ra thì cũng phải như thế chứ, thỉnh thoảng cũng phải có chuyện để mà khóc hay cười chứ, lặng lẽ mãi sao được! (Một cuộc sống lặng lờ cũng như một vở kịch không cao trào, người ta muốn khép màn lúc nào cũng được, như tôi hàng đêm, nằm lơ mơ nghĩ, “Bây giờ mà chết cũng không có gì mà tiếc!” Vậy thôi!

Hôm nay, Nguyện đã gay gắt bảo tôi: “Một đất nước với những thanh niên như Khanh sẽ không bao giờ làm nên chuyện gì; những người không muốn điều gì và cũng không biết mình ham muốn điều gì!" và lúc này, tôi hiểu phần đuôi mà Nguyện không dám nói thẳng vào mặt tôi: “Những người ngu dốt mà không biết mình ngu dốt". Nguyện không dám nói, và anh Luân lái xe, trong một lớp học thêm vắng người đã hồn nhiên nói hộ. Trời chiều sụp tối và tôi lau nước mắt, cúi mặt để không ai thấy mình đang cười và khẽ nói: Cảm ơn!

(Trích Nhật ký, Phan Thị Vàng Anh, Truyện ngắn Phan Thị Vàng Anh, in lần 4, NXB Trẻ, 2025, tr.158-162)

Quảng cáo

Câu hỏi:837810
Phương pháp giải

- Vận dụng kiến thức đã học về viết bài văn nghị luận.

- Lựa chọn được các thao tác lập luận phù hợp; kết hợp nhuần nhuyễn lí lẽ và dẫn chứng.

Giải chi tiết

I. MỞ BÀI: Giới thiệu vấn đề nghị luận

II. THÂN BÀI

1. Giải thích ý kiến Đặng Anh Đào

- “Tiếng nói của văn chương”: là tiếng nói của tâm hồn, của cảm xúc và lương tri con người; là khả năng lay động, thức tỉnh, khiến con người biết yêu thương, biết sống sâu sắc hơn.

- “Âm thanh khác sôi nổi và rộn rã hơn”: biểu tượng cho đời sống hiện đại vội vã, nơi vật chất, giải trí, công nghệ lấn át suy tư tinh thần.
→ Nhận định thể hiện nỗi trăn trở về sự thờ ơ của con người với văn chương, khi con người dần xa rời thế giới nội tâm.

2. Ý nghĩa và vai trò của “tiếng nói văn chương” trong đời sống

- Văn chương giúp con người nhận diện bản thân, tự soi vào nội tâm để hiểu rõ mình là ai và đang sống như thế nào.

- Là nơi giữ lại cảm xúc người, chống lại sự chai sạn, vô cảm trong cuộc sống hiện đại.

- Văn chương còn là phương tiện giao tiếp tâm hồn, kết nối con người với cộng đồng thông qua những trải nghiệm tinh thần chung.
→ Vì thế, “làng nghe họ kể chuyện” không chỉ là hành động đọc, mà là hành trình lắng nghe chính mình qua tiếng nói của người khác.

3. “Lắng nghe” trong văn bản Nhật ký của Phan Thị Vàng Anh

 “Nhật ký” kể về tâm trạng của một sinh viên trẻ – nhân vật “tôi” – đang sống trong trạng thái lửng lơ, vô cảm, không còn xúc động trước niềm vui, nỗi buồn, không biết mình muốn gì, cần gì.

Biểu hiện:

- Trong học tập: học thụ động, “trắng rỗng trong đầu”, không hứng thú với tri thức.

- Trong giao tiếp: lạnh nhạt, dửng dưng, thờ ơ với bạn bè, với nỗi đau hay niềm vui của người khác.

- Trong đời sống tinh thần: mất đi năng lượng sống, cảm thấy “một cuộc sống lặng lờ như vở kịch không cao trào”.
→ Hình ảnh điển hình cho sự tê liệt tinh thần của lớp trẻ – một “cái chết tâm hồn” giữa thời đại học hành, thành đạt và tiện nghi.

Tiếng nói của văn chương qua tác phẩm

- Nhà văn không lên lớp, không triết lý, mà kể chuyện bằng giọng nhật ký chân thực, gần gũi, để người đọc tự “nghe thấy” nỗi trống rỗng và xót xa trong chính mình.

- Nhân vật “tôi” – khi rơi nước mắt và mỉm cười vì “ít ra cũng phải như thế chứ, thỉnh thoảng cũng phải có chuyện để mà khóc hay cười” – là khoảnh khắc con người hồi sinh cảm xúc, tái sinh phần “người” trong mình.
→ Đó chính là “nét chói sáng” của văn chương: đánh thức cảm xúc đã ngủ quên, cứu rỗi con người khỏi vô cảm.

=> Giúp người đọc trẻ hôm nay tự soi lại bản thân: ta có đang sống hời hợt, thờ ơ như “Khanh” không? Văn chương như Nhật ký khiến người đọc “lắng nghe lại tiếng lòng mình”, để không đánh mất sự sống tinh thần trong cuộc đời hiện đại.

III. KẾT BÀI: Tổng kết vấn đề nghị luận

PH/HS 2K10 THAM GIA NHÓM ĐỂ CẬP NHẬT ĐIỂM THI, ĐIỂM CHUẨN MIỄN PHÍ!

>> Học trực tuyến lớp 9 và Lộ trình UP10 trên Tuyensinh247.com Đầy đủ khoá học các bộ sách: Kết nối tri thức với cuộc sống; Chân trời sáng tạo; Cánh diều. Lộ trình học tập 3 giai đoạn: Học nền tảng lớp 9, Ôn thi vào lớp 10, Luyện Đề. Bứt phá điểm lớp 9, thi vào lớp 10 kết quả cao. Hoàn trả học phí nếu học không hiệu quả. PH/HS tham khảo chi tiết khoá học tại: Link

Hỗ trợ - Hướng dẫn

  • 024.7300.7989
  • 1800.6947 free

(Thời gian hỗ trợ từ 7h đến 22h)
Email: lienhe@tuyensinh247.com